Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2007

MAI TRINH ĐỖ THỊ

MAI TRINH ĐỖ THỊ







Minh họa : vũ hà nam

chiếc lá cuối cùng


những chiếc lá cuối cùng của ngày tàn rơi xuống dòng sông xanh biếc
mùa đông trở lại chàng không về những cành cây khô vừa buông lời từ biệt
tôi vừa tìm lại dấu vết chàng sau tro bụi của thời gian qua
tôi vừa tìm lại dấu vết tôi trong lược gương của mùa vàng vừa hết
những dấu vết của hai con người chen nhau lấp lánh chung quanh những bộ mặt đời im lìm
ôi cùng với thời gian đôi ta thành người xa lạ

khi chiếc lá cuối cùng của ngày tàn rơi xuống u buồn đường phố đêm nay
tôi đi như người say trong men yên lặng tìm bắt vầng trăng mê man bên ngoài không gian quen biết .Chàng trở về mắt lớn sương đêm môi giá buốt
tôi nhìn chàng mơ hồ thấy. Chàng nhìn tôi hồn trong suốt đâu đâu
những con mắt của hai con người chen nhau lấp lánh chung quanh những bộ mặt đời im lìm
cùng với thời gian đôi ta thành người xa lạ
xa lạ bởi vì ta đã yêu nhau.


chuyện kể về hạnh phúc








Minh họa : vũ hà nam


những chiếc áo
sẽ giúp em vô cùng rực rỡ
trong mùa đông này, ơi mùa đông ấm áp
một chút sa-kê hâm nóng khi trời bình minh
làm mềm môi em hồng cánh tay anh
em ra phố và nói với mọi người thật hạnh phúc
(hài nhi trên tay, con của chúng ta)
những chiếc áo
sẽ giúp em vô cùng đẹp đẽ
khi thời tiết bắt đầu giá lạnh
những đứa bé nghịch nước
tóe nhau cười vang
anh gọi to cô bé quàng khăn đỏ
băng qua con sông thầm lặng một mình
em vẫn còn là cô bé khi con của
chúng ta cười trong nôi
mưa bắt đầu rơi
nên em chưa thể ra phố để nói với mọi người
thật hạnh phúc

những tiếng nói
sẽ giúp tình yêu em thêm phần ảo diệu
đứa bé bi bô
bắt đầu đùa nghịch đòi tóe nước
buổi sáng đi dạo vườn hoa trở về gọi mẹ
tay che môi anh cười lặng lẽ
bên kia đường những trẻ con gọi nhau nhập bọn
em choàng khăn đỏ đi tìm mọi người để nói rằng
chúng ta hạnh phúc


cầu nguyện trong vười Lĩnh nam




liêu trai một hạt đèn đêm
giọt sương đọng một nét nhìn…long lanh
chợt là em, chợt là anh
trăm năm cũng chợt viên thành phút giây
chiêm bao treo ngược bờ ngày
hai đầu ân ái một dây nửa vời
liêu trai một giọt đèn thôi
hạt trăng vô định cõi người đăm đăm
anh theo chiếc lá vô thường
một hôm rụng xuống nỗi buồn tử sinh

còn em một gốc tử phần
rồi ra giả tướng giả thân -hiện bày

mtdt.