nguồn: © 2008 talawas
12.9.2008
Ngô Phan Lưu
Điên điên còn mệt hơn điên
Điên điên không phải điên, mà là điên đến hai lần. Điên đến hai lần hoá ra lại tỉnh, nên trở thành điên điên. Bởi trong điên điên có dư trí tuệ để lý luận tầm bậy, lại có dư hợp lý để gây nguy hại. Thế nên, để trả lời điên điên là gì, tốt nhất hãy nín thinh.
Nặng nề quá nhỉ? Do vậy cần vài ví dụ mang chất thư giãn, để phi trọng lượng đề tài điên điên.
Có một anh chàng đang treo tấm lịch. Anh ta xỏ ngược chiếc đinh vào lỗ khuy tấm lịch... Và, lấy búa đóng vào tường. Quái! Đóng mãi đinh vẫn không vào tường. Anh ta ngừng búa, chăm chú nhìn đinh, thấy mũi đinh chĩa về phía mình, anh ta suy nghĩ một chặp, bỗng reo lên: “Chà! Gớm nhỉ. Hiện đại thật. Chiếc đinh này, nhà máy chế tạo ra để đóng tường bên kia.” Anh ta di chuyển cả đinh và lịch sang tường bên kia, đóng vào một cách dễ dàng. Đóng xong, anh ta ngẩn người, vì lịch đã úp mặt vào tường. Anh ta chăm chú nhìn lịch một chặp, lại reo lên: “Chà! Cũng ghê thật. Hiện đại không kém. Tấm lịch này nhà in sản xuất cho tường hồi nãy.” Anh ta bứt lịch ra, di chuyển sang tường hồi nãy: “Ồ, có thế chứ. Đẹp ra phết. Nhưng ta phải đi mua chiếc đinh khác thôi, vì đinh kia đã lún sâu vào tường không gỡ được.” Và, anh ta đi mua chiếc đinh khác.
Ừ, anh ta đâu phải điên. Anh ta chỉ mắc lỗi xỏ ngược chiếc đinh vào lỗ khuy lịch mà thôi. Sai lầm một chút xíu, vậy mà lung tung ra. Anh ta đã đẩy nhà máy đinh cùng nhà in lịch lên tầm cao vượt hiện đại. Và, rõ ràng là anh ta mệt trong cái mớ siêu hiện đại ấy.
Lại chuyện nữa. Có một ông, tay cầm viên phấn kẻ một đường thẳng đét lên nền nhà. Ông ta bảo với các hiền đệ của ông ta rằng: “Đó là sợi dây. Và, treo giải thưởng cho ai chui qua được sợi dây ấy”. Các hiền đệ liền lấy xà beng đào nền nhà và chui qua. Họ đã nhận được thưởng như đã hứa.
Đấy, ông ta chỉ nhầm đường phấn là sợi dây, trong khi nó chỉ là biểu tượng sợi dây. Chút xíu vậy mà lủng toang cả nền nhà gạch bông. Khi mục đích trở thành mục tiêu, hãy cẩn thận.
Lại chuyện nữa, để đủ ba chuyện cho nhẹ thêm vấn đề. Ừ, có một chú đã ngất xỉu, vì bạn chú ấy đã đóng một chiếc đinh vào đầu. Chở đi cấp cứu. Không hề gì. Chưa lủng sọ. Bác sỹ hỏi: “Bị ám sát à?” Chú ta trả lời: “Không. Tôi nhờ bạn ấy đóng đinh vào đầu, để tôi hớt tóc cho gãy tông-đơ thằng cha hàng xóm đáng ghét”.
Phải, tông-đơ hớt tóc mà nhai đinh là tiêu ngay, biết đâu lần sau, chú ta đóng đinh vào đầu người khác, để thực hiện ý đồ gãy tông-đơ.
Không phải vì mục đích mà bất chấp biện pháp.
Thêm chút thư giãn nữa không nhỉ? Cũng được, thêm chút nữa cho vui.
Đây, có một ông sắp đám cưới con. Phải tân trang dung mạo một chút chứ lị? Thế là ông ta đi hớt tóc cho mới. Hớt xong, ông ta đưa 20 ngàn. Chú hớt tóc lấy tiền và lễ phép: “Thưa ông, không có 5 ngàn hoàn lại. Vậy lần sau hớt cháu trừ nhé?”. Ông ta nghe thế liền cau mày: “Khỏi. Cứ hớt thêm 5 ngàn.” Chú thợ vâng lời, hớt thêm 5 ngàn. Hớt xong lần hai, ông ta soi gương gặp một ngài hoà thượng. Thế thì làm sao mà đứng chủ hôn và uống rượu đây nhỉ?
Phép tiền trao cháo múc cũng nên coi chừng.
Người ta có thể bắt nhốt, bắt trói một người điên, nhưng không thể bắt nhốt, bắt trói một người điên điên. Bởi vì hắn ta tỉnh. Nhưng cái tỉnh ấy, chúng ta phải coi chừng. Coi chừng quả là rất mệt. Coi chừng thôi, bởi họ thông minh lắm, không dám cười họ. Bởi: “Nếu muốn cười một thằng điên điên, tôi khỏi cần tìm đâu xa, tôi cười tôi là đủ.” (Seneque). Vậy ngay cả mình cũng phải coi chừng. Đừng chủ quan. Điên điên còn mệt hơn điên!...
© 2008 talawas
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét